Đối Với Tôi Bố Luôn Là Tất Cả

23/05/2016

Bố là một người trai tráng đồ sộ , cao một mét tám và nặng một trăm năm mươi ký. Giọng bố to , trầm và xoành xoạch gây chịu tác động hoặc ảnh hưởng rõ rệt rằng tốt hơn là bạn đừng ngồi chung bàn ăn với bố.
Khi bố đứng đó với đôi mắt nảy lửa rừng rực và phóng hỏa đốt bạn với tính khí nóng nảy của ông , thì bạn sẽ hiểu thế nào là sợ… ông Trời – một nỗi sợ tôi đã biết từ hồi còn rất bé.

bất kì khi nào tôi làm chi sai , không có chuyện bàn về những gì tôi đã làm hay không có bất kì lý dễ thường được đưa ra để giúp tôi thay đổi hành vi của mình – chỉ là chiếc dây dây lưng , một dây lưng bằng da cứng. Từ lần đi hàng đầu bố quất tôi , tôi hiểu rằng ông Trời luôn mang theo một dây dây lưng trên người.

Khi bố và bằng hữu ông tụ họp ở nhà chúng ta , họ bắt đầu náo loạn nhà cửa trong khi bố hồi tưởng về những ngày khi ông là Chiếc Găng Vàng vô song quyền Anh. Bất kì khi nào bố vào trận với một gã nào , họ đều lùi bước. Họ biết họ không phải đối phương của ông , bởi không ai có những hành vi xúc phạm đến người khác một cách trắng trợn và dai sức hơn bố tôi.

 Tôi cảm thấy rất may khi bố vắng nhà hồ hết thời kì. Bố làm việc vận hành các thiết bị khó nhọc cho đội xây dựng cầu đường , và nghề nghiệp của bố khiến ông phải hiện diện trên đường cả tuần lễ một lần. Nhưng cứ tối thứ Sáu đến , khi nhìn thấy xe của bố Lộ rõ ra trên lối vào nhà , là tôi chạy tìm chỗ trốn. Rồi mẹ sẽ cho ông một tràng thông tin về việc suốt tuần qua tôi đã hư đốn thế nào. Chẳng bao lâu ông sẽ réo tên tôi và triệu tôi đến nhà bếp. Khi bố hét vào mặt tôi , mùi hôi của rượu và thuốc lá xốc vào mũi tôi vào tận cổ họng , khiến cho tôi muốn nôn ọe.

“Tao không có tâm cảnh cho việc này đâu!” , ông hét lên. “Tao làm việc khổ cực cả tuần trời , và bây chừ tao trở về nhà với chuyện như vầy đây hả!” Rồi dây lưng được tháo ra.

Điều bố không nhận ra là biện pháp trừng trị này càng xứng đáng được đề nghị hoặc đề xuất cho loại hành vi mà ông đang cố chắn. Và bất kì lúc nào tôi nói với ông về việc đó , ông càng điên tiết hơn và hét lớn , “Đừng làm như tao làm. Ra tay như tao nói ấy!”

Hình thức trừng trị sai trái này dẫn đến nhiều vấn đề hơn khi tôi lớn lên. Và điều khiến nó tối dạ hơn là tôi không có một con đường để quay lại. Tôi khiếp sợ bố và không biết phải mong đợi những gì từ những cơn cơn giận lớn của ông. Tôi nguyện rằng khi đủ lớn , tôi sẽ bỏ nhà ra đi và ở càng xa bố càng tốt.

sau rốt bác mẹ tôi ly hôn , và tôi đã không gặp bố những năm sau thời gian ấy. Mẫu thân vẫn giữ giao thông với tôi , và một ngày mẹ gọi cho tôi để báo rằng bố đã đi khám bác sĩ , ông rất yếu. Tôi tự hỏi mình nên làm chi bây chừ hay mình có nên làm bất kì điều gì hay không. Chúng ta không thân thiết nhau. Ra tay thế nào chúng ta có khả năng gần gụi sau tất cả những việc bố đã nói và làm khi tôi còn nhỏ? Tôi thậm chí đã không thấy thích trai tráng nữa! Nhưng thật kỳ quặc , tôi cảm thấy trong tim mình luôn có một sự lôi kéo nổi bật lạ hay bất thường , và tôi quyết định gọi cho bố.

“Bố , con , Lindy đây.”

“Lindy ư?” , ông nói , nghe đâu thể ông đang lướt qua trí tưởng của mình về tất cả những gì dính dấp đến cái tên Lindy mà ông từng biết.

Một khoảng yên lặng. Tôi ngập ngừng , gắng gổ cẩn trọng chọn lọc từng từ. “Con nghe đồn bố không được khỏe và quyết định gọi điện thăm bố.”

“Bác sĩ nói bố không sống được bao lâu nữa.”

“Bố bị gì ạ?”

Ông bắt đầu khóc và lẩm bẩm một đôi từ tôi chẳng thể hiểu được , và rồi ông gác máy.

Phạm Ngọc Hoàng

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *